Tin tức chuyên ngành

Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2015

Ai hả dạ nhất khi thấy phe cánh ông Giang Trạch Dân bị tận diệt?

21 hours trước 5,040 lượt xem

Ông Giang Trạch Dân trước khi lui về hậu trường đã bố trí đám đàn em tay chân nắm hết các chức vụ quan trọng, nhất là công an và quân đội nhằm tiếp tục duy trì ảnh hưởng của mình đến chính sự trong nước....
Ông Giang Trạch Dân trước khi lui về hậu trường đã bố trí đám đàn em tay chân nắm hết các chức vụ quan trọng, nhất là công an và quân đội nhằm tiếp tục duy trì ảnh hưởng của mình đến chính sự trong nước....
Ông Giang Trạch Dân được ví như là một “bạo chúa độc tài” ở Trung Quốc. Từ khi lên nắm quyền, ông ta sẵn tay đàn áp những ai không cùng ý kiến và làm phật ý mình, đồng thời dung túng tham quan ô lại, dùng tiền bạc, vật chất và sắc dục để chiêu mộ khiến nhiều “hổ lớn” phải quy phục ông ta.

Gần đây, khi tập đoàn chính trị Giang Trạch Dân qua chiến dịch “đả hổ diệt ruồi” đã bị Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình dần dần cho lên “đoạn đầu đài”, thì thế lực của ông ta cũng suy yếu đi. Bản thân ông cũng bị người dân trong và ngoài nước Trung Quốc khiếu kiện khắp nơi. Có thể nói rằng, lòng dân ai cũng hướng về ngày đưa ông Giang ra trước vành móng ngựa, để trả lời cho những tội ác kinh thiên động địa mà ông đã gây ra cho người dân Trung Quốc.
Nhưng trong số đó, có hai người đặc biệt sẽ mỉm cười mãn nguyện khi thấy ngày tàn của ông Giang đến gần. Đó cũng là những người đã từng giữ chức vụ rất cao trong chính quyền ĐCSTQ nhưng bị ông Giang chèn ép và gây cho nhiều nỗi uất hận.
1. Cựu Chủ tịch nước Hồ Cẩm Đào
Sau năm 2002, ông Hồ Cẩm Đào kế nhiệm ông Giang Trạch Dân để trở thành người lãnh đạo cao nhất nước. Nhưng ông Giang Trạch Dân trước khi lui về hậu trường đã bố trí đám đàn em tay chân nắm hết các chức vụ quan trọng, nhất là công an và quân đội.


maxresdefault
Ông Hồ Cẩm Đào đứng giữa ông Tập Cận Bình (trái) và ông Giang Trạch Dân (phải)

Công an thì có ông Chu Vĩnh Khang, ông Lý Đông Sinh nắm quyền; quân đội thì ông Từ Tài Hậu và ông Quách Bá Hùng. Ông Từ Tài Hậu giữ chức Phó Chủ tịch Quân ủy là người thực quyền tha hồ thao túng quân đội, chức Chủ tịch Quân ủy của ông Hồ Cẩm Đào thực chất là bù nhìn, hoàn toàn bất lực trước sự hủ bại thối nát của quân đội. Ông Hồ Cẩm Đào bị nhóm người này chế nhạo là “chiến đấu trong lòng quân địch”.
Trên phương diện chính trị và pháp luật, toàn bộ quyền lực nằm trong tay ông Chu Vĩnh Khang tước đoạt, ông Hồ Cẩm đào dù ở ngôi cao nhất nhưng cũng phải khiếp sợ trước uy quyền của ông Giang Trạch Dân, bị giới chức trong và ngoài nước ví là “bà vợ lẽ bị bắt nạt”.
Tháng 7/2013, trang mạng Tân Lãng đăng lại bài báo của “Nhật báo Hồng Kông” chỉ ra rằng, sau khi ông Giang Trạch Dân về hưu, ngoại trừ việc bố trí thân tín Chu Vĩnh Khang khống chế toàn bộ hệ thống công an, ông đồng thời còn bố trí Do Hỷ Quý nắm giữ Cục Cảnh vệ Trung ương ĐCSTQ, bố trí ông Quách Bá Hùng và Giả Diên An khống chế toàn bộ quân đội. Do vậy, lực lượng vũ trang trong thời kỳ ông Hồ Cẩm Dào nắm quyền hoàn toàn đều là nằm trong tay phe cánh của ông Giang Trạch Dân.
Ông Giang Trạch Dân còn bố trí 9 người của mình vào Thường ủy Cục Chính trị ĐCSTQ, không ngừng lôi kéo và xây dựng băng đảng. Có phân tích chỉ ra rằng, cái cơ cấu chính trị kiểu như “chín rồng trị nước, mỗi con một nơi” này, không chỉ để lại kẽ hở chính trị, mà còn tạo thành thói quen “kéo bè kéo cánh”. Từ đế chế trong tay ông Chu Vĩnh Khang cho đến việc gia tộc nắm giữ thiên hạ của ông Bạc Hy Lai cũng không ngoại lệ.
Chính vì thế ông Hồ Cẩm Đào chỉ lo phát triển đất nước, còn nhiều việc khác thực chất là do ông Giang Trạch Dân thao túng.
Ông Hồ Cẩm Đào dù ngồi ở ngôi vị cao nhất suốt 10 năm (2002 – 2012) nhưng phải chịu nhiều nỗi nhục uất ức, cũng chỉ biết nuốt vào lòng, ngay cả người bạn thân thiết bị hại chết ông ta cũng không thể làm gì, đây là sự việc khiến ông day dứt nhất.
Năm 1959, ông Hồ Cẩm Đào thi đỗ và bắt đầu học trường đại học Thanh Hoa, khoa Thủy Lợi. Tại đây ông chơi rất thân với ba người bạn là ông Trương Mãnh Nghiệp, bà La Mộ Loan và bà Lưu Vĩnh Thanh. Trong đó ông Trương Mãnh Nghiệp là một người rất ốm yếu đến nỗi không đủ sức học nên phải nghỉ học một năm.
Thời gian này ông Hồ Cẩm Đào đã yêu và cưới bà Lưu Vĩnh Thanh. Còn ông Trương Mãnh Nghiệp kết hôn với bà La Mộ Loan. Sau đó ông Trương ốm nặng, bị tích dịch, triệu chứng của bệnh xơ gan giai đoạn cuối. Toàn bộ khuôn mặt của ông bị phù, và các bác sĩ nói rằng ông sẽ không sống được bao lâu nữa.

Năm 1998 các cựu sinh viên đại học Thanh Hoa tổ chức gặp mặt tại ngôi trường cũ. Ông Hồ Cẩm Đào cùng vợ là bà Lưu Vĩnh đã đến gặp mặt những người bạn cũ của mình tại đây. Lúc này ai cũng ngạc nhiên khi gặp ông Trương Mãnh Nghiệp, vẻ ốm yếu mệt mỏi của ông ta đã biến mất, thay vào đó ông rất khỏe mạnh và thần thái, sắc mặt hồng hào sáng sủa, tinh thần phấn chấn, hết thảy mọi người đều cảm thấy vô cùng bất ngờ. Ai cũng thắc mắc về điều này.
Lúc này ông Trương Mãnh nghiệp mới chia sẻ về những trải nghiệm thần kỳ khi tập môn khí công nổi tiếng lúc đó là Pháp Luân Công. Ông kể khi đọc cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” (sách chỉ đạo tu luyện chính của Pháp Luân Công), ông ta hiểu rằng Chân Thiện Nhẫn là bản chất, là đặc tính của vũ trụ, vì thế mà ông luôn tuân thủ theo nguyên lý này.
Ông chia sẻ mình đã đề cao tâm tính và bỏ các thói hư tật xấu ra sao, nhờ đó sau khi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công, bệnh tật của ông dần dần biến mất hẳn, ông đã khỏi bệnh hoàn toàn. Nhiều người đã hưởng ứng ông Trương Mãnh Nghiệp, đặc biệt bạn thân của ông là bà Lưu Vĩnh Thanh ngồi ở hàng ghế đầu đã vỗ tay liên tục, sau đó chúc mừng bà La Mộ Loan.
Vợ chồng Trương Mãnh Nghiệp và bà La Mộ Loan đều tập Pháp Luân Công, sau đó đã gửi cuốn sách Chuyển Pháp Luân cho vợ chồng ông Hồ Cẩm Đào. Sau khi xem xong cuốn sách này, ông Hồ Cẩm Đào cho rằng“Đây là một cuốn sách để tu Phật và không thể đặt để tùy tiện được, cần phải để sách ở trên giá sách.” Còn bà Lưu Vĩnh Thanh đã bắt đầu tập Pháp Luân Công.
Năm 1999 khi ông Giang Trạch Dân chỉ đạo truyền thông vu khống, bôi nhọ Pháp Luân Công, rồi sau đó tiến hành đàn áp, học viên Pháp Luân Công khắp toàn Trung Quốc đã rủ nhau kéo về Bắc Kinh để nói rõ cho chính quyền biết họ đã nhận được lợi ích từ môn tập này như thế nào. Vào thời điểm ấy, dù ông Giang Trạch Dân đã cố ngăn các học viên đến Bắc Kinh thỉnh nguyện, nhưng nội thành Bắc Kinh có lúc lên đến 30 vạn người, ngoại thành thì luôn duy trì trên dưới 70 vạn người.
Đó cũng là thời điểm mà vợ chồng ông Trương Mãnh Nghiệp 2 lần đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công, nhưng đều bị cảnh sát áp giải về nhà.
Trong những năm leo thang đàn áp Pháp Luân Công, ông Trương Mãnh Nghiệp bị bắt đưa đến trại cưỡng bức lao động ở tỉnh Quảng Đông, thế nhưng ông Hồ Cẩm Đào cũng không thể ra mặt giúp đỡ người bạn thân của mình trước tai mắt của ông Giang Trạch Dân, khiến ông Trương Mãnh Nghiệp mấy năm liền phải chịu khổ trong tù.
Sau khi ra khỏi trại này, ông Trương Mãnh Nghiệp cùng vợ đến Thái Lan, trong lúc chờ Liên Hợp Quốc chứng nhận thân phận tị nạn và chuẩn bị đến nước Mỹ. Vào tháng 9/2006, ông Trương Mãnh Nghiệp chết thảm trong một vụ tai nạn giao thông nhiều nghi vấn…


Vợ chồng Trương Mãnh Nghiệp tại Thái Lan. (Ảnh do bà La cung cấp, NTDTV)
Vợ chồng Trương Mãnh Nghiệp tại Thái Lan. (Ảnh do bà La cung cấp, NTDTV)

Cái chết của người bạn thân khiến vợ chồng ông Hồ Cẩm Đào rất đau lòng, qua tìm hiểu thì có nhiều dấu hiệu cho thấy ông Chu Vĩnh Khang đứng sau âm mưu này. Thế nhưng ông Hồ Cẩm Đào cũng chỉ biết nuốt hận vào lòng và không thể làm gì.
Sau 10 năm giữ chức Tổng Bí thư, năm 2012 ông Hồ Cẩm Đào hết nhiệm kỳ và bàn giao lại cho ông Tập Cận Bình.
Ông Tập Cận Bình không muốn lại theo vết xe đổ của ông Hồ Cẩm Đào. Ông ta hiểu rằng muốn thực sự điều hành đất nước thì chỉ có cách chặt đứt vây cánh của ông Giang Trạch Dân.
Qua phân tích, ông Tập Cận Bình đã phát hiện ra 3 điểm yếu được xem là tử huyệt của ông Giang Trạch Dân, và ông ta đã chọn cách chống tham nhũng để diệt hết vây cánh của ông Giang, vấn đề này đã được nói rõ trong bài “Bức tranh sinh động và toàn vẹn về cuộc đấu đá nội bộ của ĐCS Trung Quốc”.
Khi ông Tập Cận Bình giương cao ngọn cờ chống tham nhũng, phe cánh của ông Giang Trạch Dân lần lượt ngồi tù. Những kẻ trước đây tác oai tác quái, ức hiếp ông Hồ Cẩm Đào như ông Chu Vĩnh Khang, ông Lý Đông Sinh, đám tướng tá của ông Quách Bá Hùng lần lượt ngồi tù, ông Từ Tài Hậu thì chết thê thảm trong tù. Ông Giang Trạch Dân hiện bị mất hết tay chân, bị người dân Trung Quốc khởi kiện đòi đưa ra trước pháp luật vì những tội ác mà ông đã làm.
Lúc này đây, hẳn rằng ông Hồ Cẩm Đào rất hả lòng hả dạ, chờ đợi vụ xử con hổ cuối cùng là ông Giang Trạch Dân.
2. Cựu Chủ tịch Quốc hội Kiều Thạch
Nếu như ông Hồ Cẩm Đào phải khuất phục trước uy quyền của ông Giang Trạch Dân, thì ngược lại ông Kiều Thạch được xem là một người dũng cảm, không sợ cường quyền, sẵng sàng nói lời chính trực vì thế đã làm mích lòng ông Giang Trạch Dân.
Năm 1997 khi Pháp Luân Công phát triển mạnh mẽ ở Trung Quốc, do lợi ích sức khỏe mà môn khí công này mang lại, người truyền người, tâm truyền tâm, ngay cả các kênh truyền thông và báo chí toàn Trung Quốc cũng thường xuyên ca ngợi môn tập này. Điều này khiến tâm đố kỵ của ông Giang Trạch Dân dâng cao, ông ta chỉ muốn tư tưởng của Đảng là thứ duy nhất chi phối người dân, vì thế mà luôn muốn tiêu diệt Pháp Luân Công.
Năm 1997, Bộ Công an bí mật tiến hành xâm nhập vào Pháp Luân Công nhằm tìm ra chứng cớ để khép môn này vào tà giáo hay một lý do nào đấy để có lý do giải tán môn này. Thế nhưng tất cả các điều tra đều chung một kết luận: “Không có bằng chứng nào chứng tỏ như vậy từ trước tới nay.”
Ngày 21/7/1998 Văn phòng Số 1 của Bộ Công an Trung Quốc phát hành tài liệu (1998) số 555 với tựa đề “Chú ý về điều tra Pháp Luân Công” cùng lời tuyên bố Pháp Luân Công là một tà giáo, tất cả các điều tra viên phải tìm ra được bằng chứng nhằm chứng minh lời tuyên bố trên.
Tức là Bộ Công an cho ra kết luận trước, rồi mới tìm chứng cớ chứng minh cho kết luận đó. Tất cả các biện pháp nghiệp vụ đều được tận dụng tối đa như trà trộn vào học viên, nghe lén điện thoại, theo dõi các tình nguyện viên, khám nhà bất ngờ, tịch thu vật dụng cá nhân để điều tra. Thế nhưng cuộc điều tra vẫn không đưa ra được một bằng chứng, kết quả gì.
Nhiều người trong cuộc hiểu rằng ông Giang Trạch Dân muốn đàn áp Pháp Luân Công không chỉ bởi sự đố kỵ, mà còn muốn nâng cao vị thế của cá nhân mình thông qua việc đàn áp này.
Cựu Chủ tịch Quốc hội Kiều Thạch thời điểm đó nghe rất nhiều thông tin về lợi ích do Pháp Luân Công mang lại, điều này trái ngược với tuyên bố của ông Giang Trạch Dân.
Vì thế khi ông Kiều Thạch kết thúc nhiệm kỳ vào ngày 15/3/1998, đã lập một nhóm điều tra về Pháp Luân Công sâu rộng các nơi và đưa ra kết luận thẳng thắn vào báo cáo điều tra: “Pháp Luân Công đối với đất nước và nhân dân chỉ có trăm điều lợi mà không có một điều hại”. Trước khi kết thúc bản điều tra, ông còn nhấn mạnh lời cảnh báo “được lòng dân là được thiên hạ, mất lòng dân là mất thiên hạ”, câu kết luận này đánh thẳng vào tâm địa như muốn trêu ngươi ông Giang Trạch Dân.
Bản báo cáo điều tra của ông Kiều Thạch khiến cho ông Giang Trạch Dân tức đến nghiến răng nghiến lợi mà chưa thể làm gì, bởi ông Kiều Thạch vừa kết thúc nhiệm kỳ Chủ tịch Quốc hội, đồng thời ông cũng rất có uy tín trong giới lãnh đạo lâu năm.
Những năm về hưu, cựu Chủ tịch Quốc hội Kiều Thạch luôn bị ông Giang Trạch Dân gây khó khăn cho cuộc sống của mình.
Thế nhưng từ lúc ông Tập Cận Bình lên nắm chức vị Tổng Bí thư đã quyết định chặt hết vây cánh của ông Giang Trạch Dân thông qua chiến dịch chống tham nhũng, Ủy ban Kỷ luật Trung ương Đảng do ông Vương Kỳ Sơn làm Bí Thư chịu trách nhiệm thực hiện chiến dịch này. Mà Ủy ban Kỷ luật Trung ương Đảng này trước đây vốn đặt dưới sự quản lý của ông Kiều Thạch. Cơ quan này đã truy bắt hàng ngàn quan chức lớn nhỏ thuộc tay chân của ông Giang Trạch Dân.
Từ khi ông Tập Cận Bình ban hành chính sách “Có án phải lập, có tố phải nhận”, thực thi bắt đầu từ ngày 1/5, Viện Kiểm sát Tối cao đã liên tục phải thụ lý đơn kiện ông Giang Trạch Dân.
Giữa lúc đó vào ngày 14/6 cựu Chủ tịch Quốc hội Kiều Thạch qua đời, ông ra đi khi mà đám đàn em của ông Giang Trạch Dân lần lượt ngồi tù và làn sóng khởi kiện ông Giang ngày một dâng cao hơn, hẳn rằng ông đã mỉm cười mãn nguyện nơi chín suối.
Ngọn Hải Đăng

Điều Tập Cận Bình nên làm để lưu lại tiếng thơm muôn đời trong sử sách

CÙNG CHỦ ĐỀ


Người xưa có câu, “thuận theo Đạo trời thì hưng thịnh, chống lại  Đạo trời ắt diệt vong”. Lịch sử đã cấp cho Tập Cận Bình một cơ hội rất khó có được, giờ chỉ xem bản thân ông có biết nắm bắt, và xác định vị trí lịch sử của mình hay không.

ĐCSTQ, Trung Quốc, Tap Can Binh, Giang Trạch Dân, Bài chọn lọc,
Lựa chọn của Tập Cận Bình là gì khi thời khắc quan trọng của lịch sử đang cần kề….?
Đất nước Trung Quốc đang chuyển mình vào thời khắc quan trọng của lịch sử. Sự chà đạp, lăng nhục và phá hoại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trong suốt trăm năm qua, đã khiến cho đất nước này rơi vào những hiểm họa khôn lường. Làm thế nào để trở về cội nguồn lịch sử, chấm dứt cuộc bức hại của ĐCSTQ là vấn đề càng ngày càng cấp thiết. Cũng ngay vào thời điểm này, cục diện chính trị của Trung Quốc đang phát sinh những diễn biến lớn trước giờ chưa từng có. Ở vào thời điểm lịch sử đặc thù này, ai là nghĩa sĩ nhân kiệt thuận theo bước ngoặt thời đại, sẽ được lưu danh sử sách, khiến Trung Quốc tươi đẹp hơn, từ đó ngưng gieo rắc độc chất trên toàn thế giới. Tập Cận Bình với vị trí đặc thù, nắm giữ quân át chủ bài, nếu có thể hành sự thuận theo ý trời, giải thể ĐCSTQ, cứu dân tộc khỏi hiểm nguy, ông nhất định sẽ để lại tiếng thơm muôn đời trong sử sách. 
1, Đảng cộng sản bức hại dân tộc Trung Hoa
Dân tộc Trung Hoa là một dân tộc may mắn khi luôn nhận được sự bảo hộ của Thần. Vùng đất Trung Hoa dưới sự bảo hộ linh thiêng này đã tạo dựng cho mình 1 lịch sử huy hoàng, cùng nền văn hóa Thần truyền giàu bản sắc và vô cùng tinh tế. Dòng lịch sử đằng đẳng đã chứng kiến sự tồn tại của những bậc Giác Giả thấu tỏ trời đất, các đấng quân vương hùng tài đại lược, vô số vị tướng trung can dũng mãnh, văn nhân phong lưu nho nhã đã để lại kho tàng trí tuệ và những giai thoại truyền kỳ giàu nội hàm mà người đời sau dùng mãi không hết. Giá trị quan nhân, lễ, nghĩa, trí, tín, v.v….mà người Trung Quốc được thừa hưởng, đã giúp tạo nên lối sống thuần hậu, cuộc sống yên bình hài hòa với trời đất tự nhiên.
Tuy nhiên, khi tà giáo cộng sản từ phương Tây xâm nhập vào Trung Quốc, nó không chỉ gây ra cái chết của hơn 80 triệu người, phá hoại tôn giáo, rồi từ đó hủy hoại giá trị quan chân chính của người dân nước này, minh chứng là những tượng đài Khổng Từ và Phật Đạo Thần bị đập bỏ, thư tịch cổ bị xé đốt, tầng lớp trí thức tinh hoa bị đả kích và tàn sát trong thời Đại Cách mạng Văn hóa.
Bản thân dân tộc Trung Hoa vốn không phải là một loại khái niệm nhân chủng mà là một khái niệm văn hóa, vì vậy dân tộc Hán và những dân tộc thiểu số khác mới được gọi chung là dân tộc Trung Hoa. Chính sách hủy diệt của ĐCSTQ đối với văn hóa Trung Hoa, trên thực tế chính là chính sách diệt chủng đối với dân tộc này.
Tưởng chừng đất nước này sẽ mãi chìm trong bóng đêm giả dối, tàn ác và đấu đá bạo lực của chủ nghĩa Cộng sản, thì đến năm 1992, Pháp Luân Đại Pháp được khai truyền, lương tri và văn hóa chân chính của con người sau một cuộc dâu bể đẫm máu, đang ngủ yên, giờ lại có được cơ hội hồi sinh. Tuy nhiên, là con mãnh thú say mồi khát máu được nuôi dưỡng những thứ hủ bại và tàn ác, nên ĐCSTQ xem sự tồn tại và phát triển của Pháp Luân Công là cái gai trong mắt, bởi Pháp môn này kêu gọi người ta sống theo Chân Thiện Nhẫn, hoàn toàn đối lập với Giả Ác Đấu mà ĐCSTQ đang nhồi nhét vào nhân dân.
Vào thời Pháp Luân Công được khai truyền, phía chính quyền ĐCSTQ đưa tin có hơn 70 đến 100 triệu người đang theo tập, những người này không chỉ hồi phục sức khỏe mà đạo đức cũng không ngừng thăng hoa. Thực tế, sự tồn tại của Pháp Luân Công không hề đe dọa đến tồn vong của ĐCSTQ, mà ngược lại còn cấp cho họ một cơ hội để lựa chọn. Nếu không đàn áp Pháp Luân Công thì ngay chính bản thân ĐCSTQ cũng sẽ được hưởng lợi ích, bởi chi phí y tế giảm, tệ nạn xã hội được hạn chế, người đối với người hòa ái tương trợ, cộng đồng vì thế tránh được nhiều thứ sản phẩm xấu xa độc hại, xã hội theo đó mà phồn thịnh. 
Tuy nhiên, người cầm đầu chính quyền ĐCSTQ khi đó là Giang Trạch Dân, không cần phân biệt phải trái đúng sai, đã cùng với tay chân Tăng Khánh Hồng, Lý Lam Thanh, La Cán, Chu Vĩnh Khang, Bạc Hy Lai bắt đầu cuộc đàn áp bi thảm nhất đối với những người tu luyện Pháp Luân Công. Giang Trạch Dân lợi dụng tập đoàn tà giáo lưu manh ĐCSTQ mở ra cuộc đàn áp chính tín đối với “Chân Thiện Nhẫn”, thực hành chính sách diệt chủng, bao gồm tra tấn, cưỡng bức lao động, và độc ác hơn chính là mổ sống cướp nội tạng học viên để bán kiếm lời. Khi ĐCSTQ tiến hành chiến dịch này cũng chính là lúc họ giơ tay chặt đứt chính tín, đạo đức và mối liên hệ với Thần, vốn là cội nguồn đất nước Trung Quốc, cũng từ đó cắt đứt luôn vận mệnh tồn tại của ĐCSTQ. Khi đàn áp Pháp Luân Công, ĐCSTQ đã tự đưa mình vào chỗ chết, nên cũng nói “trời không diệt người, chỉ là người tự diệt mình”.
Trung Quốc của ngày hôm nay, nền tảng văn hóa đạo đức cổ xưa đã không còn. Văn hóa suy đồi, tín ngưỡng mất mát, rủi ro và hiểm nguy tồn tại khắp nơi, trong đó là nguy cơ sinh thái, nguy cơ kinh tế, chính trị và xã hội. Đất, nước, không khí và sông hồ đều bị ô nhiễm trầm trọng; giới quan chức thối nát hủ bại câu kết với băng nhóm tội phạm làm loạn khắp nơi; những người có quyền cậy cậy thế cướp đoạt tài sản của nhân dân. Cảm giác không an toàn đối với tiền đồ xã hội và chính trị quốc gia đã dẫn đến một lượng lớn tài sản tẩu tán ra bên ngoài. Khắp nơi đều là thực phẩm độc hại. Người đối với người như kẻ thù, căng thẳng đề phòng lẫn nhau, chồng giết vợ, bạn bè đánh chém lẫn nhau, dân và quan đấu đá, xe lật, nhà cháy, máu đổ lệ rơi. Một đất nước biến dị với những hình hài con người cũng biến dị.
2, Bắt giữ Giang Trạch Dân là bước đầu tiên để vượt qua hoàn cảnh khó khăn
ĐCSTQ, Trung Quốc, Tap Can Binh, Giang Trạch Dân, Bài chọn lọc,
Bắt giữ Giang Trạch Dân chính là bước đi đầu tiên giúp Trung Quốc ổn định. (Anh Internet)
Gốc rễ căn bản của những hiện tượng rối ren ở trên nằm ở thể chế ĐCSTQ và tập đoàn lưu manh Giang Trạch Dân vì nuôi dưỡng cuồng vọng của bản thân mà đưa quốc gia và nhân dân vào cửa tử. Từ đó có thể thấy rằng, bắt giữ tập đoàn Giang Trạch Dân và giải thể ĐCSTQ là bước đầu cần thiết để cứu vãn Trung Quốc, cũng là điều then chốt giúp Tập Cận Bình có thể thuận lợi tiến hành các biện pháp chính trị cai quản đất nước và thực hiện lý tưởng của bản thân.
Trên thực tế, Giang Trạch Dân từ khi lên nắm quyền sau năm 64 đến nay, chưa từng từ bỏ quyền lực cấp cao của ĐCSTQ, mà ông thông qua những thành viên chủ chốt sau Đại hội Thường ủy Chính trị lần thứ 17 như Chu Vĩnh Khang, Giả Khánh Lâm, Lý Trường Xuân, Ngô Bang Quốc, cho đến thân tín Quách Bá Hùng, Từ Tài Hâu, v.v….cài vào quân ủy cấp cao để khống chế chính phủ Hồ Cẩm Đào, Ôn Gia Bảo, khiến Hồ Ôn “chính lệnh không ra khỏi Trung Nam Hải”. Vào Đại hội lần thứ 18, sau khi Tập Cận Bình lên nắm quyền, tập đoàn Giang Trạch Dân không ngừng thông qua những thủ đoạn ám sát, khủng bố, mưu đồ ám sát ông Tập, để đoạt trở lại quyền lực khống chế chính quyền tối cao Trung Quốc.
Bắt đầu từ năm 2012, sau sự kiện Vương Lập Quân ban đêm chạy trốn đến lãnh sự quán Mỹ, những gì chúng ta nhìn thấy không chỉ là một vở kịch cung đình, mà là quá trình phe cánh Giang Trạch Dân chịu nhận báo ứng toàn diện với những tội ác đã gây ra. Từ Bạc Hy Lai, Lý Đông Sinh, Từ Tài Hậu, Chu Vĩnh Khang cho đến Quách Bá Hùng, Lưu Vân Sơn, Trương Cao Lệ, Tăng Khánh Hồng đều ngã ngựa và vị thế của Giang Trạch Dân cũng lung lay sắp đổ. 
Tập Cận Bình sau khi lên nắm quyền đã xóa bỏ một số trại cưỡng bức lao động, vốn là vũ khí mà phe cánh Giang Trạch Dân dùng để đàn áp Pháp Luân Công. Ông cũng cho xét xử Bạc Hy Lai, cắt đứt hương hỏa nối nghiệp của phe cánh Giang Trạch Dân. Tiếp đó, ông Tập thông qua thành lập Ủy ban Công an quốc gia, nắm giữ quân đội, từ đó triệt tiêu khả năng Giang Trạch Dân tạo binh biến cướp chính quyền. Ông còn bắt giữ Lý Đông Sinh và Chu Vĩnh Khang, cơ bản làm tê liệt công tác vận hành “phòng 610”, bộ phận tồn tại ngoài vòng pháp luật chuyên phụ trách bức hại học viên Pháp Luân Công. Đối với việc chống hủ bại trong lĩnh vực kinh tế, ông toàn diện thu hồi quyền lực và tài nguyên kinh tế mà phe cánh Giang nắm giữ.
Từ những bước đi của Tập Cận Bình, người ta thấy được rằng, ông đang rất cẩn trọng, tuần tự tiến tới, thực thi có kế hoạch, và chu toàn mọi việc, nếu không có quyết tâm cùng trí tuệ chính trị sáng suốt, tất nhiên ông không cách nào làm được. Đối với những thành viên chủ chốt của tập đoàn Giang như Tăng Khánh Hồng và bản thân Giang Trạch Dân, cho đến đám tay chân như Lý Trường Xuân, La Cán có thể nói là họ đang “tim đập chân run, hồn xiêu phách lạc”.
Trong lịch sử của ĐCSTQ, tranh đoạt của quyền lực tối cao nhất định là hung hiểm tuyệt luân, từng đao đều phải thấy máu, một mất một còn. Đối diện với chính biến của tập đoàn Giang Trạch Dân, nếu như Tập Cận Bình không thể bắt trói ông Giang đưa ra xét xử, thì ông chính là đang tự giết chết sự nghiệp chính trị và chính bản thân mình, đưa bạn bè thân quyến vào chỗ hiểm nguy. Đối diện với thế tấn công chống hủ bại của ông Tập, phe ông Giang liên tiếp gây chuyện, khiến xã hội Trung Quốc náo loạn, ví như vụ nổ Thiên Tân vào tháng 8 vừa qua, do đó chỉ cần bắt được Giang Trạch Dân, chấm dứt bức hại đối với người dân vô tội, xã hội Trung Quốc rất nhanh sẽ trở lại ổn định.
Trung Quốc hiện nay, gần như không ai không nguyền rủa Giang Trạch Dân, trước mắt đã có hơn 180 nghìn học viên Pháp Luân Công khởi tố hình sự Giang Trạch Dân lên sở tư pháp và tòa án tối cao. Đã đến lúc Giang Trạch Dân phải trả món nợ máu mà ông gây ra cho dân Trung Quốc, từ đó chấm dứt vấn nạn nhân quyền của nước này, thanh lý bè lũ tham lam hủ bại, cũng là điều then chốt để đưa xã hội Trung Quốc hướng đến ổn định, đây hết thảy là việc làm thuận theo lẽ trời, hợp với lòng dân.
3, Trung Quốc và bản thân Tập Cận Bình nhất định cần phải giải thể ĐCSTQ
Sau khi bắt giữ Giang Trạch Dân, một việc quan trọng mà Tập Cận Bình cần phải làm, chính là giải thể ĐCSTQ. Bởi vì bản thân chế độ ĐCSTQ chính là nơi bao che và gây nên tội ác lớn nhất. ĐCSTQ còn tồn tại thì nó sẽ lại sinh ra một Giang Trạch Dân khác, bởi “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”.
Những cải cách kinh tế của Tập Cận Bình trên thực tế chỉ là loay hoay trong thể chế ĐCSTQ, trong khi như một điều mặc định, bất cứ cải cách mang tính nội bộ ĐCSTQ đều không thể thành công. Nguyên nhân là vì quảng đại quần chúng Trung Quốc đã hoàn toàn mất đi lòng tin đối với ĐCSTQ, dẫn đến chính quyền Tập Cận Bình gặp phải lực trở ngại lớn. Sự không phối hợp, không tín nhiệm nghiêm trọng của dân chúng Trung Quốc đối với ĐCSTQ, dẫn đến chính phủ của ông Tập gặp phải nguy cơ trầm trọng trên phương diện kinh tế, mức tăng trưởng suy giảm khiến kinh tế Trung Quốc nguy khốn kéo theo kinh tế thế giới cũng lâm nguy.
Trong quá trình thanh toán phe cánh Giang Trạch Dân, bất luận là trong đảng ủy, quân đội, giới chính trị, thương nghiệp hay giới ngoại giao, công an, tòa án, v.v..Tập Cận Bình đều đã đắc tội với vô số người. Lý niệm “hủ bại trị quốc” của Giang Trạch Dân đã tạo thành tập đoàn quan liêu “không quan chức nào là không tham nhũng”, những người này đối với Tập Cận Bình đều mang nỗi oán hận đến tận xương tủy. Điều may mắn duy nhất là hành động của Tập Cận Bình đã chiếm được lòng dân, bởi ông đang đối đầu với một trong những kẻ tàn ác và hủ bại nhất xưa nay chưa từng có. Cũng bởi vì Giang Trạch Dân bức hại Phật Pháp, tội ác thấu trời, nên hành động của Tập chính là hợp với thiên ý, nên ắt ông sẽ được thiên lí chiếu rọi, vì lẽ đó trong mỗi bước đi của mình, ông đều có thể chuyển nguy thành an, tiến bước cho đến ngày hôm nay.
Không thể phủ nhận, vô luận là thanh toán bè lũ đang mang đầy nợ máu, hay là chống hủ bại, vào lúc Tập Cận Bình nắm giữ quyền lực tối cao trong tay, kẻ thù chính trị của ông còn có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng một khi Tập Cận Bình rời khỏi vị trí, thì tất nhiên kẻ thù đang ẩn mình trong giới chính trị gia sẽ tìm cơ hội phục thù, thậm chí họ sẽ câu kết để bôi nhọ và kết tội ông, điều này cũng dễ như trở bàn tay. Lúc đó, không chỉ bản thân Tập Cận Bình, mà cả toàn bộ gia tộc cũng đều sẽ bị tống giam vào ngục.
Điều càng nghiệm trọng hơn chính là, chính như “Cửu bình Đảng Cộng sản Trung Quốc” đã chỉ ra, ĐCSTQ là một tập đoàn tà giáo, sau lưng là tà linh thao khống (dựa theo một câu nói của Mark trong “Tuyên ngôn Đảng Cộng sản” ông gọi nó là u linh), vì vậy nhất định ĐCSTQ sẽ là lực lượng phản thiên lý, phản tự nhiên, phản nhân tính, phản vũ trụ.
Nếu như kế thừa danh hiệu lãnh đạo tối cao của Đảng Cộng sản, Tập Cận Bình không thể không gánh món nợ máu mà ĐCSTQ đã tạo ra, tiếp tục nhiệm vụ hủy diệt tín ngưỡng và văn hóa dân tộc Trung Hoa, thậm chí là đưa đất nước Trung Quốc vào chỗ chết. Cũng vì không muốn trở thành loại người này, Hồ Diệu Bang và Triệu Tử Dương, đã phải cam tâm nhận chịu tình cảnh thê thảm khi bị lật đổ và giam lỏng cho đến chết; hay như Hồ Cẩm Đào, Ôn Gia Bảo bị phe cánh Giang Trạch Dân đè đầu cưỡi cổ, không sao ngóc đầu lên được.
Từ lịch sử hơn 60 năm của ĐCSTQ mà nhìn, Tập Cận Bình vốn không có con đường thứ ba để đi, một là toàn diện kế thừa món nợ máu của ĐCSTQ rồi sau đó bán mạng cho ĐCSTQ mà tiếp tục món nợ máu mới; hai là vứt bỏ ĐCSTQ, đưa Trung Quốc hướng đến tự do. Theo hoài bão và trí tuệ của Tập Cận Bình, đương nhiên ông không đến nỗi can tâm làm ác, để cho lịch sử ngàn đời sau phỉ nhổ.
Tập Cận Bình cần phải nhận ra rằng, Tập Cận Bình là Tập Cận Bình, ĐCSTQ là ĐCSTQ, hai bên hoàn toàn không có liên quan gì với nhau. Sự phồn vinh hưng thịnh của Trung Quốc cũng không cần thiết phải dựa vào ĐCSTQ. Người dân Trung Quốc phát huy tài trí thực hiện ước mơ, cũng không cần phải dựa vào ĐCSTQ. Lịch sử huy hoàng năm nghìn năm qua của đất nước này cũng không hề có bóng dáng của ĐCSTQ. Trái lại, ĐCSTQ đã trở thành xiềng xích, lao tù và là chướng ngại lớn nhất của dân chúng và xã hội Trung Quốc. Giải thể ĐCSTQ, vô luận là từ đại nghĩa dân tộc hay an toàn của cá nhân, đều đã trở thành sự lựa chọn đơn giản nhưng lại cần thiết của Tập Cận Bình.
Chỉ khi Trung Quốc trở thành một xã hội tự do, có hệ thống tư pháp độc lập, có cơ cấu thông tin độc lập, Tập Cận Bình mới có thể tránh khỏi bị kẻ thù chính trị hãm hại. Đồng thời, nếu Tập Cận Bình vứt bỏ ĐCSTQ, công lao và sự nghiệp to lớn này sẽ giúp ông để lại tiếng thơm muôn đời trong sử sách, khiến cho những việc làm trái với lương tâm trước đây khi còn dưới thể chế ĐCSTQ, sẽ được lý giải và sự tha thứ của toàn dân. Bởi một người lãnh đạo biết cải tà quy chính, chính là điều dân mong mỏi.
4, Tập Cận Bình có cơ hội trở thành vị Tổng thống đầu tiên được nhân dân bầu chọn
Sau khi bắt giữ Giang Trạch Dân, chấm dứt cuộc bức hại đối với Pháp Luân Công, vị trí lịch sử của Tập Cận Bình cũng giống như Constantinus Đại đế đã ban ra “sắc lệnh Milan” chấm dứt cuộc bức hại kéo dài suốt ba trăm năm của đế quốc La Mã đối với các tín đồ Cơ Đốc giáo. Tuy nhiên nếu Tập Cận Bình có thế làm được điều này thì thành tựu của ông sẽ không dừng lại ở đó.
ĐCSTQ, Trung Quốc, Tap Can Binh, Giang Trạch Dân, Bài chọn lọc,
Tập Cận Bình có thể dẫn dắt Trung Quốc tiến trên con đường phục hưng toàn diện về mọi phương diện chính trị, kinh tế và văn hóa, rửa sạch những nỗi ô nhục và đau khổ nặng nề mà nhân dân phải chịu đựng từ sau chiến tranh nha phiến đến quá trình cận, hiện đại hóa do ĐCSTQ gây ra.
Về phương diện chính trị, Tập Cận Bình có thể trả lại tự do báo chí, tự do công luận cho xã hội. Nếu như trong tương lai, Trung Quốc lựa chọn thể chế dân chủ, Tập Cận Bình sẽ nhờ vào cống hiến to lớn vì đã vứt bỏ ĐCSTQ mà được dân chúng yêu mến, trở thành vị tổng thống đầu tiên được dân bầu chọn, khai sáng diện tầng mới hiếm thấy của Trung Quốc cận đại. Lúc đó, Tập Cận Bình cũng sẽ nhận được lời ngợi khen và tôn trọng từ khắp toàn cầu.
Về phương diện kinh tế, sau khi Tập Cận Bình ổn định cục diện chính trị, với tinh thần cần mẫn chịu khó, thông minh tài trí, rất nhiều Hoa kiều đã di dân sẵn sàng trở về quê hương, mang theo kim ngạch, kỹ thuật cùng về, kinh tế Trung Quốc sẽ lại được dựng xây trên nền tảng bảo vệ môi trường và tôn trọng nhân quyền, từ đó có được sự phát triển bền vững, tạo ra những bước tiến mạnh mẽ.
Về mặt văn hóa, đối với người từng công bố rằng “từ bỏ văn hóa Trung Quốc quả là điều đáng buồn thay”, không tán thành việc lược bỏ đi thơ từ cổ điển trong sách giáo khoa tiểu học như Tập Cận Bình, biểu hiện sự ủng hộ đối với văn hóa truyền thống, mà văn hóa truyền thống chính là cái nôi định hình người Trung Quốc trở thành người Trung Quốc. Khôi phục văn hóa truyền thống, cũng chính là đang phục hưng Trung Hoa.
ĐCSTQ là một tập đoàn tà giáo, hình thái ý thức tà giáo của nó cần được toàn thể dân chúng thanh lý và đổi mới lại lối tư duy. Giải thể văn hóa đảng cũng là điều mà Tập Cận Bình có thể thúc đẩy, nhằm giúp cái tà thuyết này mãi mãi không bao giờ quay trở lại làm loạn nhân gian được nữa.
Tập Cận Bình có thể tận dụng địa vị hiện tại, cải biến toàn diện hồ sơ và văn kiện của ĐCSTQ, để trả lại lịch sử chân thật cho tương lai.
Rất nhiều những phương diện khác như giáo dục, y tế, đảm bảo an sinh xã hội, bảo vệ môi trường, v.v…..còn dang dở đều đang chờ đợi phục hồi
5, Kết luận
Cơ hội để chấm dứt bức hại Pháp Luân Công, bắt giữ Giang Trạch Dân đã chín muồi, vô số người dân trên dưới khắp Trung Quốc đều đã chuẩn bị sẵn pháo hoa để chuẩn bị chúc mừng thời khắc lịch sử này.
Nhìn ra thế giới, giải thể tà giáo cộng sản chính là lòng người mong mỏi, và cũng là điều tất yếu. Hiện nay Trung Quốc đã có hơn 200 triệu người lên tiếng thoái xuất khỏi các tổ chức “đảng, đoàn, đội” của ĐCSTQ, những quốc gia từng tồn tại Đảng Cộng sản đã ngăn cấm sự tồn tại của đảng phái này, và cũng có những quốc gia đang toàn diện thanh lý độc tố còn sót lại của hình thái ý thức cộng sản.
Nếu như Tập Cận Bình có thể vứt bỏ ĐCSTQ, hoàn thành cơ nghiệp vĩ đại hướng đến hòa bình, ông sẽ nhận được sự yêu mến ủng hộ của dân chúng, và lời khen ngợi của xã hội quốc tế, đây là một vinh diệu của cá nhân ông, cũng là niềm hạnh phúc của đất nước Trung Quốc.
Dòng sông lịch sử chạy mãi không ngừng, thuận theo đạo trời thì hưng thịnh, chống lại đạo trời tất diệt vong. Lịch sử đã trao cho Tập Cận Bình một cơ hội khó mà có được, chỉ xem Tập Cận Bình có biết nắm bắt hay không, cũng là việc ông xác định vị trí lịch sử cho chính bản thân mình.
Theo Epoch Times


Tin Liên Quan


Xem thêm:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét